Chuyện tình qua game của một cô nàng tự ti về vẻ ngoài

mjuxinh
  1. Nhưng một mối quan hệ sẽ chẳng bao giờ có thể giữ được lâu bền nếu cứ mãi chỉ tồn tại trong thế giới ảo cả. Rồi có lúc người ta sẽ thấy chán và cảm thấy nó là một mối quan hệ không cần thiết thôi.

    Tình yêu xưa nay vốn hiếm có khó tìm, không phải vì sự mất bằng về giới tính, mà đơn giản chỉ là giữa hàng tỉ người trên trái đất, để tìm được một người thật sự đồng điệu về tâm hồn cũng như cuộc sống không phải là chuyện dễ dàng trong một sớm một chiều.

    [​IMG]


    Trớ trêu hơn là khi ta tưởng như đã tìm được một nửa của mình rồi, nhưng tình yêu của ta lại tồn tại trong một thế giới ảo. Mà ta thì lại không đủ tự tin để kéo tình yêu ấy ra ngoài thế giới thực.

    Có lẽ chuyện tình yêu của tôi là một ví dụ trớ trêu như thế. Tôi một đứa con gái 21 tuổi, thế nhưng trước nay tôi luôn cảm thấy tự ti về vẻ bề ngoài của mình, khi chỉ sở hữu một chiều cao khiêm tốn “3 mét bẻ đôi”, nước da hơi ngăm đen và một mái tóc chẳng lấy gì làm mượt mà nên lúc nào cũng chỉ để duy nhất một kiểu ngắn ngang vai. Ai cũng nói tôi giống bố. Trong khi mẹ tôi ngày trước được xếp vào “top” hoa khôi của làng. Nhiều khi tôi thắc mắc, tại sao ngày trước mẹ lại yêu bố, mẹ nói mẹ cảm mến bố vì tính chất phác, hiền lành và tốt bụng. Tôi nghĩ, chắc chỉ ngày xưa mới thế, giờ ai mà chẳng “Yêu bằng mắt trước đã”. Lắm khi soi gương tôi chỉ ước giá như tôi được thừa hưởng những nét đẹp của mẹ.

    [​IMG]


    Chính vì cái sự tự ti về vẻ bề ngoài đó mà trước nay, tôi rất ít kết bạn với những người khác giới, thậm chí bạn cùng giới cũng rất ít. Trong lớp tôi chẳng thiếu những đứa con gái xinh đẹp, xung quanh vô số các chàng trai theo đuổi. Còn tôi, một đứa bạn là con trai còn không có chứ chẳng nghĩ đến chuyện sẽ có ai đó theo đuổi.

    Khép kín với thế giới bên ngoài, mọi cảm xúc vui buồn của tôi đều được giải tỏa nhờ game. Một đứa con gái mà lại mê chơi game, nghe có vẻ hơi kỳ quặc. Nhưng có lẽ đối với tôi, đó chính là niềm vui duy nhất mà tôi tìm thấy được suốt những năm học cấp 3 và sinh viên của mình.

    [​IMG]


    Bởi ở đó, tôi sẽ được làm quen và kết bạn với bất kỳ ai mà tôi muốn, mà không hề lo lắng người ta sẽ chê tôi xấu, sẽ chẳng ai biết tôi ra sao và cuộc sống của tôi như thế nào.

    Có lẽ tôi sẽ mãi cảm thấy hài lòng và chìm đắm trong thế giới game của mình như thế, nếu như không có anh ấy xuất hiện trong đó.

    Chính xác là tôi và anh ấy quen nhau qua một tựa game mà tôi từng chơi suốt hồi năm 2 Đại học. Anh ấy là người làm quen tôi trước bằng một câu chào rất chi là cũ: “Chào em, nhìn avatar của em quen lắm, hình như là đã gặp em ở đâu rồi thì phải!”.

    [​IMG]


    Thực ra thì cái ảnh avatar không phải là hình của tôi, tôi cũng không nhớ đã cóp nhặt nó ở đâu, tất nhiên là tôi sẽ chẳng bao giờ đủ tự tin để ảnh thật của mình rồi. Tôi đáp lại bằng một icon mặt cười.

    Vài ngày sau, cái nick đó lại tiếp tục pm, là một lời chúc cho ngày 20/10: “Chúc em một ngày 20/10 vui vẻ và hạnh phúc nha!”.

    Không biết có phải vì lâu lắm rồi tôi chưa nhận được một lời chúc từ một người con trai hay không, mà lời chúc từ một người xa lạ này lại khiến tôi vui nhiều đến như thế. Tôi để lại một hình trái tim cùng một lời cảm ơn.

    [​IMG]


    Từ hôm đó, tôi và anh chàng kia bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn. Từ những câu hỏi chuyện trò xã giao ban đầu, rồi dần dần là những tâm sự về cuộc sống hàng ngày. Anh ấy gửi ảnh của anh cho tôi, và tuyệt nhiên vẫn tin rằng cô gái trong hình avatar là tôi.

    Chúng tôi trở nên thân thiết nhau từ những câu chuyện không đầu không cuối như thế. Trước mỗi vấn đề của tôi, anh đều lắng nghe rất kỹ và đưa ra cho tôi những lời khuyên. Một ngày không nói chuyện với anh, tôi lại cảm thấy dường như thiếu thiếu một điều gì đấy. Đôi khi tôi thật sự không biết, cảm giác đó là cảm giác gì nữa. Chỉ biết anh dường như đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi. Tiếc thay, đó chỉ là một thế giới ảo.

    [​IMG]


    Cho đến một hôm, anh đề nghị muốn gặp tôi. Ừ, gặp, có nghĩa là anh ấy sẽ thấy được vẻ ngoài thật của tôi. Mà điều đó thì tôi thật sự không muốn, cũng chẳng đủ tự tin để làm vậy. Liệu anh ấy có còn thân thiết chuyện trò với tôi như trước khi biết tôi là một cô gái xấu xí hay không? Hẳn là anh ấy sẽ thấy thất vọng nhiều lắm. Mà tôi thì lại chẳng muốn mất đi người bạn duy nhất khiến tôi có thể thoải mái chia sẻ cảm xúc của mình như thế. Nhất là khi tôi nhận ra tình cảm của mình dành cho anh càng ngày càng nhiều.

    Nhưng một mối quan hệ sẽ chẳng bao giờ có thể giữ được lâu bền nếu cứ mãi chỉ tồn tại trong thế giới ảo cả. Rồi có lúc người ta sẽ thấy chán và cảm thấy nó là một mối quan hệ không cần thiết thôi. Tôi biết.

    Vậy giờ tôi nên làm gì với nó, có nên gặp và cho anh ấy biết tất cả về tôi hay không, hay cứ mãi giữ cho mình một mối quan hệ ảo không tên này?​



Share This Page

Tin mới nhất