Kẻ điên rơi bịch xuống đất giữa đống lửa và người tu sĩ già, những lưỡi rìu kêu leng keng nơi thắt lưng của ả, trên tay đang nắm chặt một cái cổ chân tuần lộc. Đằng sau họ là bức tường phên liếp dài được trát bằng phân và rơm rạ, nơi những cơn gió buốt lạnh rít qua. "Đến lúc giải thích rồi đấy, lão già", cô ta yêu cầu. Cắn một miếng lớn, cô ta để lại cho tu sĩ già một dải thịt nhỏ và cái mắt cá chân. "Đó là lần thứ năm trái đất rung chuyển trong vòng một giờ rồi đấy. Nó đang làm thủng những lỗ trên tường. Tôi biết ông có những câu chuyện cổ cho những thứ dù là nhỏ bé nhất xảy ra". "Có một sự thật đằng sau mọi thứ", ông tu sĩ chỉnh lại bằng một giọng trầm đều đều. "Gudmund đang ngủ dưới chân chúng ta, đứa con trai lớn của cây sồi tinh già Gunnr, và là anh trai của Gymir, kẻ thù lớn của nó". Ngón tay ông ta nhảy múa như thể một dấu chấm câu giữa ánh lửa. "Cuộc chiến huyết thống phát triển bạo lực đến nỗi không gì có thể sống nổi giữa đống tàn tích của nỗi căm thù mà chúng gây ra, vì thế Gunnr hát một bài hát để ru chúng ngủ, rồi chôn chúng sau dưới lòng đất, mỗi đứa ở một nửa bán cầu. Gudmund ở phía Bắc, và Gymir ở phía nam..." "Từ từ đã. Gymir là bố mà?" "Gymir là em của Gudmund và con của Gunnr", vị tu sĩ lầm bầm. "Chú ý tí đi". "Tôi đang làm thế đây". "Gunnr tự biến bà ta thành một cây Sồi Lớn tới nỗi đâm xuyên qua trái đất, nhánh của nó mọc ở cả hai bên, rễ của nó giữ những đứa con của bà lại." "Tôi sẽ tìm một trong hai bọn chúng!" mụ điên nói, mồm cô ta vẫn nhồm nhoàm. "Những người miền Tây sẽ không đi săn ở lãnh thổ của chúng ta nếu chúng ta có hơi thở mạnh thượng cổ". "Căn hầm gần nhất nơi giam giữ bọn chúng ở trung tâm của một ngôi đền, nơi được canh giữ bởi Fortress tàn ác, vì vậy loài người không tự sát với sức mạnh đó đâu." Mụ điên dứt miếng thịt, não cô ta tính toán thành tiếng. "Tôi có thể cạo lông Fortress", cô ta lầm bầm. Vị tu sĩ già cười thầm. "Đừng có mà lơ đễnh, cô phải học cho thuộc câu chuyện này. Vì sau này cô còn phải kể lại chuyện này khi ta ra đi". Mụ điên chớp mắt nhìn tu sĩ già. "Ông định đi đâu?" Có một sự yên lặng dài, trong lúc đó mụ điên ngưng thở, tới tận khi nó quá rõ là vị tu sĩ đã ngủ gục lúc nào không hay. Mụ điên chọc chọc vào vai ông ta; vị tu sĩ giật mình và tiếp tục: "Gudmund khuấy động. Hơi thở của nó càng ngày càng mạnh hơn qua cái hang. Băng đã tan, và hơi thở của nó đã làm rung chuyển của trái đất. Tôi phải đi sang bên kia trái đất để xem cái hang của Gymir". "Ông á? Ông làm sao mà sang bên kia trái đất được. Ông đã tám trăm tuổi rồi đấy." Vị tu sĩ càu nhàu. "Tôi không thiếu sự giúp đỡ như cô tưởng đâu. Đâu phải trận đấu nào cũng thắng nhờ sắt thép." "Nếu Gudmund gây ra động đất vì cơn ác mộng của nó, tôi sẽ cho nó ngủ ngàn thu luôn. Tôi sẽ đi xuống cái hang và bổ rìu vào mắt nó. Tôi sẽ móc lỗ mũi nó lên và trừng phạt nó trước người khác". Cô ta lăm lăm cây rìu, giọng lớn dần lên. "Tôi không sợ ai hết, nhất là người bị giam cầm bởi một cái cây ngu ngốc!". Vị tu sĩ già làm bầm, rồi vỗ lưng cô ta. "Ta không thể thấy được gì rõ ràng qua một cuộc chiến đẫm máu. Không, cuộc chiến này không dành cho ta, cũng không phải cho cô. Đây là cuộc chiến mà chúng ta cần phải chạy. Cô sẽ dẫn người của ta đi càng xa cái hang càng tốt. Tôi sẽ đi qua tâm trái đất để đến Cây Sồi vĩ đại. Tôi sẽ không cô đơn đâu." "Nhưng ai sẽ..." Trái đất rung chuyển lần nữa, mạnh hơn trước; những khúc gỗ lăn khỏi ngọn lửa. Mụ điên lầm bầm một mình rồi đá chúng lại chỗ cũ. Khi cô quay trở lại, vị tu sĩ đã lê bước vào nhà. Phía xa xa, những con cú và chó sói thi nhau hò hét trong màn đêm lạnh giá. còn tiếp...