[Fortress Lore] Phần cuối: Cây sồi vĩ đại

Yong

Hồ sơ game

All-Time Rating:
4.58333 24 votes
  1. Vị tu sĩ già nhận ra khuôn mặt của người mẹ phía xa trên cao. Đôi mắt nghiêm khắc của bà nhìn xuống.

    Vị tu sĩ già cắt một nhát tượng trưng, những nhánh cây nổ lẹt đẹt trên đầu ông ta, những cuốn sách nghi lễ được giắt từ vai tới tận giày. Trước khi ông đến cạnh cái cây, nhánh của nó che khuất bầu trời khoảng hơn trăm bước, thân của nó to tới mức mười người đàn ông trưởng thành mơi có thể bao trọn thân cây, khuôn mặt khắc khổ của người mẹ được tạc trên thân, ngang tầm mắt của vị tu sĩ.

    "Đàn của tôi đã kéo bộ xương già cỗi của ông trên cái xe trượt tuyết không biết bao nhiêu ngày", Fortress càu nhàu. "Sao tới giờ ông còn chưa chịu mở cánh cổng của cái cây nữa? Hay ông đã quên mất cách mở nó ra rồi?"
    "Bình tĩnh nào, chó già. Bà ấy đang bối rối và cần phải làm quen dần dần".
    "Đã quá lâu rồi kể từ lần cuối ông làm quen bất cứ người phụ nữ nào đấy ông bạn ạ", Fortress gầm gừ.

    [​IMG]

    Mặt vị tu sĩ nhăn lại thành một nụ cười, "Người ta nói, những thiếu nữ thích những cái nhìn mạnh mẽ, nhưng với các bà mẹ, thì đó là cái dạ dày trống rỗng." Ông đào một cái hố xuyên qua tuyết quanh gốc cây, bỏ vào đó một ít quả dầu xanh. Ông đập cái vỏ bằng đồ trong túi của mình và cắn vào phần thịt đắng, đồng thời cho Fortress ăn.

    Họ đợi lặng lẽ trong bóng tối, bên cạnh nhau. Dù cho cơn đau dạ dày đang hành hạ vị tu sĩ. Ông tựa đầu vào gốc cây, đầu óc quay cuồng. Mắt ông mờ dần, thế giới tối xầm lại và biến đi. Fortress cũng vậy, cơn đau như muốn kết liễu nó. Sức sống của nó tuôn ra như nước, cho tới khi linh hồn nó rời khỏi thể xác và bay lên, quan sát.

    "Tại sao một đứa trẻ lại tới nơi rất xa nhà nó?"

    [​IMG]

    Giọng nói phát ra từ bên trong cái cây. Vị tu sĩ già nhận ra khuôn mặt của người mẹ phía xa trên cao. Đôi mắt nghiêm khắc của bà nhìn xuống. "Tôi đã đến từ nơi rất xa để cầu xin mở đường tới bên kia của thế giới," Vị tu sĩ thấy bộ râu của mình biến mất, cái gạc trên đầu ông cũng bị teo nhỏ lại cho tới khi chúng chỉ còn một nhúm. Nơi mà vị tu sĩ già đứng, giờ đây Fortress chỉ còn thấy một đứa bé.

    Cành cây kéo dài ra và chạm vào mặt cậu bé, "Đã lâu lắm rồi ta không được giữ một đứa con trai như thế này." Giọng nói phát ra từ trong gốc cây.
    "Bạn đồng hành của cậu có thể đi, nhưng cậu thì phải ở đây với ta".
    "Không!" Fortress cố gắng cào cấu về phía trước. Nhưng nó nhận ra rằng nó không thể di chuyển xuyên qua bùn được.

    Cậu bé nắm lấy lông Fortress và vùi mặt vào đám lông cổ dày của Fortress. Cậu bé vuốt ve tai Fortress và thì thầm. "Hãy đi tiếp đi chó già, đây là cách duy nhất mà chúng ta có thể làm." Rồi cậu bé dần dần chìm vào trong vòng tay của những tán cây đang vươn ra.

    [​IMG]

    Fortress lùi lại phía xa người bạn già của nó. Một con sói rên rỉ, rồi tới con khác. "Kêu gọi những linh hồn đồng đội đã ngã xuống của chúng ta", nó ra lệnh, sau đó nghểnh cổ lên và hú một tiếng thê lương. Những con khác làm theo cùng lúc những cành cây cuốn chặt vị tu sĩ tội nghiệp cho tới khi ông ấy bị nuốt chửng vào trong thân cây.

    Đàn sói theo dõi mặt của người mẹ bỗng chuyển thành một cái hố xâu, phả ra từ đó làn không khí lạnh buốt. Fortress tới gần hơn, cẩn thận, chậm rãi. Bên trong, một cái thang gác gỗ đổ sập trong bóng tối.


Share This Page

Tin mới nhất