[Kraken Lore] Chương 3: Phía bên trong vẻ đẹp và thân xác

Bọ Cạp

Hồ sơ game

All-Time Rating:
4.58333 24 votes
  1. Cùng tiếp tục với những diễn biến về con quái vật Kraken, liệu Krina có thể trở về với người cô yêu?

    Quá nhiều trận chiến, quá nhiều lần bị bắt, quá nhiều người thắng, kẻ bại.

    Krina chẳng thể nhớ nổi cô đã làm việc này bao lâu rồi nữa, bởi quá nhiều trận chiến diễn ra cùng lúc. Cô đứng ở cửa một cái hang, nơi đã là nhà mới của cô, chọn đội nào bắt được cô, hoặc trộm cô từ đội kia. Thỉnh thoảng họ lại thành công, cô đi ra, sung sướng đập phá vài cái trụ. Có lúc họ thất bại, Kraken gào lên một tiếng ngắn trước khi quay về đứng cạnh cái hang, đợi cho đội khác tính toán một chiến thuật tốt hơn.

    Đã bao nhiêu ngày rồi nhỉ? Krina cũng chẳng biết nữa, cô nhìn những người chơi giống nhau, đôi lúc người này giỏi hơn người kia, có người còn bỏ dở chiến đấu. Người mới, đó là cách mà họ gọi, một vài trong số người mới đó chơi tốt lên, trong khi một số thì bỏ cuộc và đành chấp nhận. Một số cái tên trở nên quen thuộc, bởi họ trở lại và tiến bộ dần lên. Krina mỉm cười, như là cô có thể nhìn thấy những người bạn cũ của mình vậy.

    [​IMG]

    Và rồi một ngày, giống như bao ngày khác, Krina tỉnh dậy lười nhác, chuẩn bị dậm nát mặt đất, và rồi cô nhận ra cô đã trở về thân xác của cô ngày nào.

    "Giỏi lắm cô gái của ta", mụ phù thủy già nói, "Đã 9,999 lần thu phục từ lúc chúng ta bắt đầu rồi đó, giờ cô tự do đi lại Halcyon Fold, và trở thành Krina công chúa biển như xưa".

    "Thế còn Kraken?" Krina hỏi. "Các đội sẽ thu phục cái gì khi mà tôi đã đi xa?"

    "Ta sẽ đặt vào chỗ của cô một con minion", mụ phù thủy cười để lộ hàm răng mẻ, "Ta đang cố gắng tạo ra một thần chú để sao cho con minion và Kraken không quá khác biệt, giờ cô có thể đi rồi, tận hưởng đi, và gặp người mà cô yêu".

    "Thật sao?" Krina vẫn còn quá sốc, cảm tưởng như cái ngày này sẽ chẳng bao giờ đến với cô, rằng cô sẽ mắt kẹt lại thân xác Kraken mãi mãi.

    "Ừ, đúng rồi", mụ phù thủy huých cô, "giờ thì đi gặp Adagio đi. Nhưng nên nhớ rằng, những chỉ dẫn ở trên đường nói rằng Adagio giờ đã ở bên Lill, cô ta thậm chí còn viết cả chỉ dẫn cho Adagio! Cô vẫn sẽ ổn chứ?"

    "Tôi sẽ đi đến cùng, và sống sót dù cho thế nào đi chăng nữa". Krina mỉm cười, với tình yêu từ nơi quê nhà, đã tới lúc gặp lại anh ấy. Nhà, giờ đây xa quá, đã quá lâu kể từ khi cô còn là một nàng công chúa.
    Krina nhớ lại rất nhiều người, hoàng tử, các thương gia từ khắp nơi về xin vua cha để được lấy cô làm vợ.

    [​IMG]

    "Con xin hứa sẽ chăm sóc con gái ngài thật tốt", họ hứa, "Cô ấy sẽ đi bằng phương tiện tốt nhất, ăn đồ ăn ngon nhất và mặc bất cứ thứ gì cô ấy muốn".

    "Tại sao anh lại muốn tôi như vậy?" Krina đã hỏi.

    "Vẻ đẹp của em làm tôi không thở được", nhiều người nói vậy. "Tôi ước như lấy được em tôi sẽ được nhìn thấy em mỗi ngày."

    "Tôi có một người chị ruột còn đẹp hơn tôi." Krina nói, với ánh mắt hơi bẽn lẽn, "Anh có muốn tôi giới thiệu cho không?"

    Quá phấn khích, người khách đồng ý ngay, Krina chạy một mạch và cười khúc khích, mang về Adadio mặc đồ công chúa mà chị của cô làm cho anh ấy, như một trò đùa tinh ngịch.

    "Đấy là đàn ông mà!" Người khách giãy nảy, "Tôi làm sao mà lấy anh ta được."

    "Nhưng anh nói anh sẽ tìm người nào khác nếu họ đẹp hơn tôi", Krina nói, "Tôi đâu phải thứ gì đặc biệt đối với anh, chúng ta chẳng có chung kí ức, không kỉ niệm, chẳng có gì trong anh làm tôi trở nên đặc biệt cả. Nếu không có được tôi anh sẽ tiếc, nhưng không thể tiếc bằng mất đi những gì đặc biệt với anh".

    "Tôi không phải món hàng."

    "Tôi ước gì anh có thể nhìn vào tôi", Krina tiếp tục. "Và nhìn xa hơn vẻ đẹp và thân hình của tôi. Tôi ước anh có thể nhìn thấy sâu hơn, và nhận ra tâm hồn đang ngự trị trong này, thứ có cảm xúc, suy nghĩ và ý tưởng. Tôi ước anh có thể thấy được con người thực sự của tôi, và quan tâm hơn đến tâm hồn hơn là thể chất".

    Krina nói xong che mặt lại và bơi đi.

    [​IMG]

    Vẻ đẹp, thật là một thứ phúc lành và cũng là một lời nguyền. Được ham muốn với thứ mà bạn sinh ra đã có, được thèm khát và cho những thứ mà bạn chẳng cần làm cũng có. Đó là một mãnh lực, một mãnh lực có thể vượt xa và làm mù mắt cả những người sáng suốt và mạnh mẽ nhất.

    Nhưng cô nhìn lên bầu trời, Krina ước rằng ai đó nhìn thấy cô, và quan tâm đến những gì nằm dưới thân xác của cô. Rằng bằng cách nào đó mà họ có thể cảm nhận được cô với những cảm xúc, và đau đớn kể cả khi cô im lặng và chọn giữ cho riêng mình.

    Người tôi yêu giờ đang ở đâu? Krina nhìn về phía mặt trời đang mọc và suy nghĩ, em tới miền đất lạ, để có thể nhìn thấy việc anh làm, học cách mà anh sống, hi vọng khi em làm vậy, em sẽ hiểu được anh nhiều hơn. Và khi chúng ta cùng hít thở chung một bầu không khí và bước đi chung một con đường, phải chăng anh sẽ gần em hơn, và hiểu được con người của em.

    Petal nhảy lại chỗ Krina cùng đám thú cưng, lần này thì nó để cô đứng lên những hạt giống của nó và truyền cho cô chút sinh lực. Hôm nay cô không còn là sinh vật đáng sợ nữa, hôm nay cô sẽ sống một cuộc đời khác, với thân xác mà cô sinh ra.

    Krina bắt đầu ngân nga một giai điệu ngắn, cùng với lúc cô đi thẳng tới ngôi làng mà những vị anh hùng nghỉ ngơi trước trận đấu.​



    Còn tiếp...


Share This Page

Tin mới nhất