[Kraken Lore] Chương cuối: Em sẽ không bao giờ quên anh

Bọ Cạp

Hồ sơ game

All-Time Rating:
4.58333 24 votes
  1. Bạn có tự hỏi liệu công chúa Krina xinh đẹp có tìm được tình yêu cho mình? Cùng theo dõi diễn biến của phần cuối cùng về cô công chúa này nhé

    Thung lũng xanh được bao bọc bởi những ngọn núi ở cả hai phía, và chỉ cần đi một đoạn ngắn thôi là Krina có thể nhìn thấy căn nhà gỗ ở phía cuối con đường. Chính những con Minion chỉ cho cô ngôi nhà ấy là nơi mà những vị anh hùng đang sống, có lẽ vì cô là người duy nhất không làm tổn hại tới chúng. Họ nghỉ ngơi ở đó trong lúc chưa được triệu hồi bởi người chơi hoặc đang chờ hồi sinh.

    Cô đã nhìn thấy anh ấy nhiều lần trong trận chiến, khi mà anh ấy sử dụng sức mạnh tối thượng để chinh phục sinh vật khổng lồ về phe của mình. Đôi khi cô dừng lại một chút để đội anh ấy có thể bắt được cô, sung sướng một vài phút, họ ở cùng một đội, và cô đang giúp đội của anh giành chiến thắng. Trụ càng ngày càng yếu đi khi bị cô thích thú vả chúng quay vẹo đi chỗ khác, cô biết rằng người cô yêu đang đứng cạnh, nhìn và mỉm cười.

    [​IMG]

    Giá mà chàng biết được trong thân xác to lớn ấy chính là tâm hồn của cô. Người con gái chưa từng mơ tới việc sẽ tới một nơi cách xa quê nhà hàng ngàn dặm, làm việc mà cô chưa từng làm, và cũng chẳng biết khi nào mới kết thúc. Cô gái hay ngượng ngùng ấy giờ trở thành một người cực kì mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn tất cả những gì trước đây cô từng mơ.

    Thật là háo hức và cũng sợ cùng lúc luôn. Nhưng Krina rất hạnh phúc khi được làm điều này vì tình yêu.

    Tình yêu, giống như bông hoa hồng nở bên trong trái tim của một tâm hồn lãng mạn. Làn da xù xì và hơi thở của rồng thật là kinh tởm, trong thân xác con quái vật to lớn, lê lết ngủ hàng đêm, ngáy ầm ĩ dưới ánh trăng đang vắt vẻo trên bầu trời Halcyon Fold. Cô ấy mỉm cười với giấc mơ người yêu đang ở ngay bên cạnh cô. Người cô yêu thật đẹp trai, mạnh mẽ và vô cùng tài giỏi. Anh ấy có thể làm mọi thứ! Trông anh mới bảnh làm sao lúc anh tung ra ngọn lửa để tiêu diệt kẻ thù.

    Thật là lạ làm sao khi thấy vẻ đẹp bảnh bao ấy trong mắt Krina, phải chăng đó là vẻ đẹp của một thiên thần? Giờ cô ấy không còn cao hơn anh, anh giờ trông đã cao hơn hẳn, mái tóc dài mềm mại xõa xuống hai vai phản chiếu mọi tia sáng mặt trời. Krina chẳng thể giúp được gì nhưng trong lòng cô cảm thấy rất vui. Đây chính là người cô yêu, ngay trước mặt cô, không còn là tưởng tượng hay giấc mơ hằng đêm nữa. Cảm giác ấy vừa thực và hư, một giây phút cô đã từng nghĩ sẽ chẳng thể nào xảy ra. Krina đưa tay ra để chạm vào vào bầu không khí giữa họ, Adagio cảm nhận được cử động của cô và quay lại.

    Yên lặng.

    Nàng công chúa biển lùi lại một bước, như thể đang bị dọa bởi ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống bởi một con sư tử. Cô như mất ý thức, chẳng còn biết nói gì.

    “Sao em lại ở đây?” Adagio hỏi cô, dáng vẻ lấn lướt, “Làm sao em tìm được đường tới chỗ này?”

    Không khí lại yên lặng một lần nữa. Krina nhìn vào đôi mắt người cô yêu, chúng như những linh hồn sâu thẳm nhất của đại dương. Đôi mắt ấy đã từng khiến bao cô gái điên đảo, họ nói anh ấy thật ngầu, thật bí ẩn. Rất nhiều lần cô mơ thấy đôi mắt anh, và mơ rằng một ngày, nếu cô cầu nguyện chăm chỉ, Vũ trụ sẽ thương tình mà cho cô cơ hội được nhìn thấy chúng một lần nữa.

    [​IMG]

    Và giờ chúng đang ngay trước mặt cô.

    “Sao em lại ở đây?” Anh hỏi cô một lần nữa, lần này anh tới gần hơn. Cô có thể cảm nhận được mùi hương hoa cỏ và hoa khuynh diệp trên người anh, đó là thứ hỗn hợp kỳ lạ khiến cô trở nên mềm yếu. Krina nhắm mắt lại trước khi trở nên sợ hãi, Kraken trong cô vồ lấy Adagio, và đắm mình trong hơi ấm của anh. Adagio nhìn trong sự sốc cực độ, anh cảm thấy xấu hổ khi cô em họ của anh thể hiện sự tấn công như thế, chưa bao giờ anh thấy Krina thể hiện thế này trong suốt những năm lớn lên cùng nhau. Anh để Krina dựa mũi của cô vào cổ và vai anh, để cô cảm nhận người cô yêu bằng da bằng thịt. Anh lặng yên để có thể cảm nhận cơ thể cô, trong lúc cô bày tỏ nỗi nhớ anh da diết bằng ngôn ngữ hình thể.
    “Em ở đây không phải vì em có thể ép anh yêu em, mà vì em không biết làm gì để quên đi được anh. Vì thế em làm tất cả những gì mà em nghĩ được, hi vọng có lẽ nếu em tự an ủi mình đã cố hết sức, thì dù kết quả có tới đâu, em cũng sẽ chấp nhận”.

    Krina bước tới gần một cái cây, nhìn chằm chằm vào mảnh đạn của Ringo còn găm trên vỏ.

    “Cũng có thể em sẽ nhận ra rằng em chẳng thể nào quên được anh.”

    “Vì thế nên em luôn cố gắng. Hi vọng rằng em càng cố gắng bao nhiêu, thì trái tim em sẽ càng dần mất đi cảm xúc, rồi lại tái sinh. Và dần dần tình yêu dành cho anh sẽ bị phá bỏ, rồi cuối cùng em cũng sẽ để anh ra đi được.”

    Mặt Adagio dường như không mảy may tới lời cô công chúa nói, người đã khóc từ lúc nào.

    “Em ở đây vì em phải thành thật, thành thật với những gì em cảm nhận về anh.”
    Adagio đừng trong yên lặng khi Krina bắt đầu cất lên tiếng hát, bằng một ngôn ngữ anh không thể hiểu được, nhưng bằng cách nào đó anh hiểu mọi thứ mà cô đang cố nói lên. Cô giao tiếp bằng lời ca và vẻ mặt, khi mà cô không thể nói lên thành lời.

    Nunca Te Olvidare (Em sẽ không bao giờ quên được anh)

    Ba ngàn năm sẽ qua
    Anh sẽ hôn lên đôi môi khác
    Nhưng em sẽ không bao giờ quên anh
    Nhưng em sẽ không bao giờ quên anh

    Em có thể sẽ chết vào ngày mai
    Tâm hồn em có thể héo úa
    Nhưng em sẽ không bao giờ quên anh
    Nhưng em sẽ không bao giờ quên anh

    Người ta có thể xóa đi tâm trí em
    Mang câu truyện của anh đi mất
    Nhưng em sẽ không bao giờ quên anh
    Nhưng em sẽ không bao giờ quên anh

    Làm sao em quên nụ cười của anh?
    Làm sao em quên ánh mắt anh?
    Làm sao em quên rằng em đã từng câu nguyện
    Để anh đừng rời bỏ em?

    Làm sao em quên lúc anh chọc em cười?
    Làm sao em quên rằng anh có thể bay?
    Làm sao em quên rằng em còn yêu anh
    Hơn cả cuộc sống này, hơn tất cả mọi thứ?

    [​IMG]

    Joule muốn tới để gạt đi những giọt nước mắt của cô, nhưng dừng lại giữa đường vì chơt nhớ cánh tay robot của cô sinh ra là để phá hoại, không phải để làm người khác vui. Kể từ khi cánh tay ấy được nâng cấp, cô còn có thể bắn về mọi hướng, vì thế cô cần cẩn trọng khi chỉ vào bất cứ thứ gì.

    Glaive muốn chọc cô cười, nhưng ông ta không chắc rằng những gì cô cần nghe lúc này có phải là “meow”. Petal ra hiệu rằng Krina có thể lấy một con munion của nó nếu cô muốn, trong khi Skaarf chỉ có thân nó để an ủi cô. Ai mà chẳng muốn một con vật đáng yêu, màu cam và biết bay, phải không? “Tôi đáng yêu hơn Adagio nhiều!” Skaarf cố giao tiếp với cô bằng tiếng khè khè, nhưng không may là Adagio không hiểu được tiếng rồng, nhưng Kraken thì có và Krina không thể nhịn được nữa mà bật cười.

    Cô ấy có thể không có được tình yêu của anh, nhưng cố có rất nhiều thứ để hạnh phúc. Người ta không thể lựa chọn cuộc sống của mình, nhưng có thể lựa chọn làm sao để đón nhận cuộc sống. Bản chất của cuộc sống chính là những gì mà ta trải nghiệm về cả niềm vui, nỗi buồn, và sự cay đắng để rồi nhận lại sự ngọt ngào.

    Nàng công chúa biển ngẩng lên với một nụ cười trên môi, để nhìn dáng vẻ sốc của người cô yêu. Cô nhảy múa và dẫm lên đám cỏ xanh mọc cao sau cơn mưa. Bằng cách nào đấy cô cảm thấy thật tự do, thoát khỏi sự kỳ vọng và gánh nặng trong tim, tự hào vì cô đã làm được điều mà cô chưa từng nghĩ tới. Tình yêu cho ta niềm cảm hứng để làm những thứ đáng sợ nhất, cho người ta hi vọng nếu dám chinh phục nó, thì sẽ mang về cho mình tình yêu. Nó làm người ta lớn lên và thay đổi, trở thành con người tốt hơn là chỉ đặt tình yêu lên hàng đầu. Nó nhiệm màu vì người ta cũng không biết nó đã làm điều ấy như thế nào.

    Phải chăng là công chúa bên trong Kraken, hay là Kraken đang bên trong nàng công chúa? Không ai biết rõ điều này, cô công chúa biển ra đi hiên ngang và ngẩng cao đầu, vì cô đã làm được nhiều hơn những gì mà mục đích lúc đầu cô hướng tới.

    -Hết-


Share This Page

Tin mới nhất