[Truyện 18+] World War Z Kỳ 29: Khi cha mẹ phải xuống tay với con cái

Hard
  1. GameHub - Nội dung sau chứa đựng tình tiết bạo lực và kinh dị, có thể gây ảnh hưởng không tốt tới tâm lý bạn đọc vì thế hãy cân nhắc trước khi xem.

    Topeka, Kansas, Hoa Kỳ.

    Sharon là một người con gái xinh đẹp qua mọi tiêu chuẩn đánh giá. Mái tóc đỏ dài, đôi mắt xanh sáng ngời với thân hình như một vũ công hay thậm chí một siêu mẫu thời tiền chiến. Bên trong cô là trí não của một đứa trẻ vỏn vẹn bốn tuổi.


    Chúng tôi ở đây, trong Trung tâm phục hồi chức năng Rothman dành cho trẻ em bị bỏ hoang. Bác sỹ Roberta Kelner, người quản lý của Sharon, mô tả cô như một trường hợp "may mắn". "Chí ít, cô ấy còn có kỹ năng giao tiếp và quá trình xử lý suy nghĩ một cách liên tục." - Bà giải thích. "Nó chỉ nằm ở mức sơ đẳng, nhưng vẫn hoạt động tốt". Bác sỹ Kelmer tỏ ra nóng lòng trước cuộc phỏng vấn, nhưng bác sỹ Sommers , giám đốc của chương trình Rothman thì hoàn toàn ngược lại. Tiền vốn cho những dự án như thế này vẫn luôn nhỏ giọt và bộ máy chính quyền hiện thời liên tục đe dọa việc đóng cửa mọi lúc mọi nơi.

    Ban đầu Sharon tỏ ra ngượng ngùng. Cô không bắt tay và tránh việc giao tiếp bằng ánh mắt. Cho dù Sharon được tìm thấy nhưng trong tàn tích tại Wichita, không thể hay biết câu chuyện cô kể xảy ra tại đâu.

    Lưu ý: Phần tô đậm là những chú thích hoặc câu hỏi của tác giả Max Brooks về bối cảnh và con người trong World War Z khi ông tiến hành phỏng vấn. Phần chữ thường là lời tự thuật của chính nhân chứng ở những đất nước khác nhau.

    Chúng tôi ở trong nhà thờ. Mẹ và tôi. Bố nói sẽ đến tìm chúng tôi. Bố bảo bố phải đi làm gì đó. Chúng tôi phải chờ bố tại nhà thờ.

    Ai cũng ở đó. Ai cũng mang đồ đạc. Người mang ngũ cốc, nước uống, người mang nước cam, túi ngủ, đèn pin.. người mang.. (cô đưa tay mô tả lại khẩu súng trường). Bà Randolph có một khẩu. Không nên chút nào. Chúng nguy hiểm lắm. Bà cũng bảo tôi rằng chúng rất nguy hiểm. Bà là mẹ của Ashley. Ashley là bạn tôi. Tôi hỏi bà Ashley đi đâu. Bà bắt đầu khóc. Mẹ dặn tôi không được hỏi bà Randolph về Ashley và nói với bà chúng tôi thực sự xin lỗi. Người bà Randolph lấm bẩn. Trên áo dính thứ màu nâu đỏ. Người bà béo tròn, với cánh tay to, mềm mại.

    Trong nhà thờ còn có Jill, Abbie cùng mấy đứa trẻ khác. Bà McGraw trông nom chúng. Chúng mang bút chì màu và bắt đầu vẽ lên tường. Mẹ bảo tôi ra chơi cùng. Mẹ bảo không sao. Mẹ bảo mục sư Dan nói không sao.
    Mục sư Dan cũng ở đó. Ông cố gắng gây chú ý.."Xin mọi người.." (Cô thuật lại tiếng đàn ông trầm, thấp giọng) "Xin mọi người hãy bình tĩnh, chính quyền đang tới, hãy bình tĩnh và chờ chính quyền." Không ai lắng nghe ông. Ai cũng đứng dậy và nói chuyện huyên náo. Họ cố nói với cái thứ trên tai, (cô tả lại hình chiếc điện thoại di động) tức giận và ném chúng khắp nơi. Tôi thấy thương Mục sư Dan.

    (Cô bắt chước tiếng còi báo động) Ở bên ngoài... (Tiếng còi lớn dần rồi từ từ hạ thấp cho tới khi biến mất hoàn toàn, cứ thế lặp lại nhiều lần liên tiếp).

    Mẹ đang nói chuyện với bà Cormode và những người khác. Họ đang cãi nhau. Mẹ cáu. Bà Cormode cứ nói liên hồi (với giọng tức tối kéo dài), "Nếu chuyện xảy ra thì sao? Chị làm gì được nữa cơ chứ?" Mẹ vẫn lắc đầu. Bà Cormode thì vừa nói vừa khua tay chân. Bà là vợ của mục sư Dan. Bà ấy hống hách và xấu tính.

    Ai đó hét to.. "Chúng tới". Mẹ tới và bế tôi lên. Họ nâng một chiếc ghế và đặt cạnh cửa chính. Họ lấy tất cả số ghế trong nhà thờ chặn ngang cửa. "Nhanh lên, đóng chặt cửa lại!". (cô tả lại một giọng nói khác) "Tôi cần một chiếc búa!" "Đinh đâu?!" "Chúng tới bãi đỗ xe rồi". (Sharon quay sang bác sỹ Kelner) Được không cô?
    (Bác sỹ Sommers nhìn vẻ không chắc chắn. Bác sỹ Kelner cười và gật đầu. Sau này tôi mới biết đây là lý do căn phòng được cách âm.)

    (Sharon bắt đầu thuật lại tiếng kêu của zombie, thứ âm thanh chân thật nhất mà tôi từng hay biết. Hẳn nhiên, bất chấp sự khó chịu, bác sỹ Sommers và Kelner vẫn đồng ý).


    Chúng đang tới. Mỗi lúc một đông hơn. (Tiếng rên cất lên một lần nữa, kéo theo là những nắm đấm giáng xuống mặt bàn). Chúng muốn xông vào. (cô đấm mạnh và lặp lại một cách máy móc) Mọi người gào khóc. Mẹ ôm chặt tôi vào lòng. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi". (tiếng cô nhẹ dần, tay vuốt lên mái tóc) "Im nào..mẹ sẽ không để chúng bắt con.. im nào.. ".

    (Giờ Sharon dùng cả hai nắm đấm. Động tác trở nên điên dại hơn, dường như mô tả cả đàn thây ma cùng lúc) "Chặn lấy cánh cửa!" "Giữ chặt!..Giữ chặt lấy nó!". (Cô mô tả tiếng kính vỡ). Cửa sổ ngay sát cổng chính bị đập tan tành. Ánh sáng biến mất. Người lớn kêu gào. (Tiếng Sharon chuyển sang giọng người mẹ) "Im nào.. im nào.. mẹ sẽ không để chúng bắt con." (tay cô chuyển từ mái tóc xuống gương mặt, nhẹ nhàng vuốt lên trán rồi đưa xuống má).
    (Sharon nhìn bác sỹ Kelner với ánh mắt dò hỏi. Vị bác sỹ gật đầu. Tiếng Sharon bất chợt chuyển sang thứ âm thanh như sấm rền, nghẹn lại giữa cổ họng). "Chúng tới! Bắn! Bắn!". (Cô thuật lại tiếng súng..) "Mẹ không cho chúng bắt con..không cho chúng bắt con." (Sharon bỗng hướng ánh nhìn qua ngang vai tôi, như thấy điều gì hiện về từ quá khứ). "Bọn trẻ!" "Đừng để chúng bắt bọn trẻ!". Tiếng bà Cormode. "Cứu bọn trẻ! Cứu bọn trẻ!. (Sharon thuật lại tiếng súng thêm nhiều lần nữa, bàn tay tạo thành một nắm đấm lớn giáng xuống những bóng dáng vô hình).

    Giờ đám trẻ con bắt đầu khóc. (Cô mô tả những cú đấm, những nhát đâm, những pha nện qua lại bằng đủ thứ đồ vật) Abbie khóc lớn. Bà Cormoder bế Abbie lên. (Sharon bắt chước hành động nâng một vật, hay một người nào đó, quăng quật vào tường) Abbie im bặt. (Cô quay lại tự tóm chặt lấy khuôn mặt mình, giả tiếng gằn và hoảng loạn của người mẹ). "Im nào.. im nào.. mọi chuyện sẽ ổn thôi.. sẽ ổn cả thôi.. (bàn tay Sharon chuyển từ gương mặt xuống dưới cổ họng, dần siết chặt..) "Mẹ không cho chúng bắt con. KHÔNG CHO CHÚNG BẮT CON!".

    (Sharon bắt đầu khó thở, miệng đớp lấy không khí)

    (Bác sỹ Sommers lao tới cản Sharon. Bác sỹ Kelner giơ tay ra hiệu. Sharon lập tức dừng lại, vung tay ra và giả tiếng súng)
    Miệng tôi cảm thấy hơi ấm, lấm thấm vị mặn. Cánh tay ai đó nâng tôi lên, bế tôi đi. (Cô đứng dậy, thuật lại hình ảnh cầu thủ bóng bầu dục). Bóng hình đặt tôi ở bãi đỗ xe. "Chạy đi, Sharon. Đừng dừng lại!". (Tiếng nói chuyển sang một người khác, không còn là mẹ cô). "Chạy ngay đi, chạy yyyyy!!!". Chúng kéo con người đó trở lại.. cánh tay buông rôi ta, một cánh tay to, một cánh tay mềm mại.

    -Hết-
    Trong phần sau, chúng ta sẽ có cơ hội đến với đất nước Nga lạnh giá, nơi đóng quân của những đơn vị sơn cước và tìm hiểu họ sẽ phản ứng ra sao với đại dịch zombie.


  2. Đại Exciter

    Đại Exciter
    Thành Viên
    Thổ dân lon ton



Share This Page

Tin mới nhất