[Truyện 18+] World War Z Kỳ 30: Nga và những dấu hiệu đại dịch Zombie đầu tiên

Hard
  1. GameHub - Nội dung sau chứa đựng tình tiết bạo lực và kinh dị, có thể gây ảnh hưởng không tốt tới tâm lý bạn đọc vì thế hãy cân nhắc trước khi xem.

    Khuzir, đảo Olkhon, hồ Baikal, Đế chế Nga thần thánh.

    Căn phòng trống không ngoại trừ một chiếc bàn, hai chiếc ghế và tấm kính lớn bao trọn mặt tường, gần như chắc chắn chỉ một chiều có thể nhìn qua. Tôi ngồi đối diện với nhân vật chính, đặt cây bút lên sổ ghi chú (máy phiên dịch của tôi bị cấm ngặt vì lý do "an ninh"). Maria Zhuganova mang khuôn mặt hằn in những nếp nhăn, mái tóc bạc dần và khoác lên mình tấm quân phục chắp vá, sờn rách mà mình khẩn thiết xin mặc hôm phỏng vấn. Tuy chỉ có hai người ngồi giữa căn phòng nhưng tôi vẫn cảm thấy ánh mắt dõi theo đằng sau tấm kính một chiều.

    Chúng tôi không hề biết đến Đại Bạo Loạn. Chúng tôi hoàn toàn bị cách ly. Khoảng một tháng trước khi sự kiện xảy ra, cùng thời điểm nữ phóng viên Mỹ công bố bản tin, doanh trại bị đặt vào tình trạnh mất liên lạc vô hạn định. Mọi thiết bị từ tivi, radio cho đến điện thoại di động bị cấm hoàn toàn. Phần tôi có một chiếc máy rẻ tiền, loại dùng một lần với năm phút thoại trả trước, tất cả những gì mà cha mẹ tôi có thể chi trả. Tôi tính gọi về khi sinh nhật tới, sinh nhật đầu tiên xa nhà.

    Chúng tôi đóng quân tại Bắc Ossetia thuộc Alania, một trong những nhà nước cộng hòa phía Bắc do Nga quản lý. Nhiệm vụ của chúng tôi trên giấy tờ là "gìn giữ hòa bình", ngăn chặn giao tranh giữa dân tộc thiểu số Ossetia và Ingush. Hạn chuyển quân gần đến nơi thì lệnh cách ly chúng tôi với thế giới bên ngoài cũng tới. Vấn đề "An ninh quốc gia", lý do mà họ đặt ra.
    "Họ" là ai?

    Bất cứ ai, từ đám sỹ quan, quân cảnh cho tới gã vận thường phục, một kẻ bỗng từ đầu xuất hiện với cái mặt chuột đầy nham hiểm. "Mặt chuột", đó là cách chúng tôi gọi gã.

    Bà có cố gắng tìm hiểu ông ta là ai không?

    Chỉ cá nhân tôi? Không, không bao giờ, kể cả mọi người trong đội. Lính mà.. đời lính là chịu nhục. Nhưng thời gian cho những lời phàn nàn chẳng có. Ngay sau khi ban bố lệnh cấm thông tin, toàn doanh trại luôn đặt trong tình trạng trực chiến. Trước đây, nhiệm vụ chỉ là những công việc nhẹ nhàng, lặp lại máy móc, thi thoảng đổi gió bằng vài buổi tuần tra sơn cước. Nay chúng tôi phải đóng quân ngày đêm, mang quần áo dã chiến và đạn dược đầy mình, đến từng ngôi làng, gõ từng cánh cửa.. hỏi han từng người dân, từng vị khách bộ hành.. cảnh giác đến từng con dê núi.
    Gạn hỏi? Để làm gì?

    Tôi chịu. "Mọi người trong gia đình anh có mặt hết ở đây không?" "Thấy ai bị mất tích không?" hay "Có bị tấn công bởi người hoặc thú nhiễm bệnh dại không?", nhưng câu dạng như thế. Nhưng lời cuối mới khiến tôi thực sự mơ hồ. Bệnh dại? Với động vật còn hiểu ít nhiều, nhưng với con người?.. Thậm chí còn xuất hiện vô số những đợt kiểm trả thân thể, lột trần con người ta để rồi đám nhân viên y tế nhào tới, săm soi từng centimet chỉ để lần mò thứ gì đó mà chúng tôi chẳng hay.

    Mọi thứ thật sự khó hiểu. Có lần chúng tôi phát hiện cả một thùng AK-74, thêm vài mẫu 47 đời cũ, ổ đạn đầy ắp, hẳn là mua lại từ một tay thừa cơ trong tiểu đoàn. Danh tính kẻ tàng trữ vẫn bặt vô âm tín. Mấy tay buôn thuốc phiện? Đám đâm thuê chém mướn trong vùng? Hay thậm chí lũ quân phiến loạn khiến chúng tôi phải đến đây từ những ngày đầu tiên? Chẳng ai biết. Nhưng rồi lệnh đến, cậu biết chúng tôi phải xử trí ra sao không? ..Bỏ tất thảy số vũ khí tại trận. Gã mặc thường phục nhỏ thó, thằng cha "mặt chuột", có một cuộc họp kín với trưởng lão trong làng. Không biết nội dung ra sao, nhưng tôi có thể thấy gương mặt những người lớn tuổi cắt chẳng còn giọt máu.. tay làm dấu thánh, mồm lẩm bẩm cầu nguyện.
    Chúng tôi không biết, không hay, không hiểu, và trở nên cáu tiết. Chẳng ai thấy cái lý do mình đang làm gì tại đây. Trong trung đội có một tay lính dạn dày kinh nghiệm tên Baburin, bước qua khói lửa Afghanistan và Chechnya đôi lần. Đồn rằng trong thời kỳ Yeltsin đàn áp, đơn vị thiết giáp mà ông ta phục vụ là đơn vị đầu tiên khai hỏa vào Duma. Đám tôi thường thích nghe ông kể chuyện. Bản tính ông tốt nhưng luôn say mèm mỗi khi ông nghĩ mình khuất mắt cấp trên.

    Nhưng ông thay đổi hoàn toàn sau tai nạn dính dáng tới súng đạn. Nụ cười ông từ đó cũng tắt, những câu chuyện hay cũng chẳng còn. Tôi không nghĩ ông động lấy một giọt sau tai nạn đó. Nhưng khi ông nói với tôi, vốn là điều hiếm khi xuất hiện, lời đầu tiên lại là "có sự chẳng lành, chuyện không hay chuẩn bị xảy ra." Bất cứ khi nào tôi gạn hỏi ông về câu nói hôm đó, ông lại lắc đầu và ngoảnh mặt bước đi. Tinh thần bắt đầu xuống thấp, mọi người trở nên căng thẳng, nghi ngờ lẫn nhau. "Mặt chuột" thì luôn đứng đó trong bóng đêm, lẳng lặng lắng nghe, quan sát và buông lời mờ ám vào tai những sỹ quan cấp trên.
    Gã đi cùng chúng tôi ngày đơn vị tiến hành kiểm tra một ngôi làng nhỏ vô danh, một ngôi làng dường như tọa lạc nơi đồng không mông quạnh tận cùng thế giới. Chúng tôi đang tiến hành rà soát với mấy lời hỏi han như thường lệ, thì bỗng từ đâu một đứa bé gái chạy bạt mạng vào con đường độc đạo trong làng. Cô bé khóc, sợ hãi tột cùng.. Tôi ước mình đã dành thời gian mà học vài câu bản ngữ. Cô bé nói gì đó với cha mẹ với cánh tay chỉ ra cánh đồng phía xa.

    Nơi đó một bóng hình nhỏ bé hiện lên, lê lết trên lớp bùn đất, bước thẳng hướng chúng tôi. Trung úy Tikhonov nâng ông nhóm, tôi thấy mặt anh biến sắc. "Mặt chuột" bước lên ngang hàng, nhìn về hướng đối diện và thì thầm gì đó vào tai trung úy. Petrenko, lính thiện xạ của tiểu đội.. nhận lệnh nâng tầm súng và đặt tiêu cự thẳng người cô bé. Anh làm theo. "Thấy mục tiêu?".. "Thấy."... "Bắn."
    Petrenko nhìn lên vị trung úy và đề nghị nhắc lại mệnh lệnh. "Xác nhận" - Tikhonov đáp lại giận dữ. Tôi đứng cách trung úy phía xa nhưng vẫn nghe rõ lời anh mồn một. "Tôi nói tiêu diệt mục tiêu ngay lập tức!". Từ đây, ai cũng thấy đầu ruồi nơi khẩu súng trường trên tay Petrenko run lên. Anh là một kẻ gầy còm ốm yếu, chẳng phải người mạnh mẽ, chẳng phải tay can trường. Nhưng bỗng nhiên anh hạ tầm súng, và nói mình không thể. Đơn giản chỉ vậy, đơn giản chỉ là "Không, thưa sếp". Ánh mặt trời nóng bỏng như hóa băng giữa tầng mây xanh, chẳng ai biết mình nên làm gì, đặc biệt Trung úy Tikhinov. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rồi hướng về phía cánh đồng.

    Gã "Mặt chuột" bước tới phía trước, chậm rãi không chút vội vàng, gần như điềm tĩnh. Bóng hình bé gái nay đã đủ gần cho bất cứ ai cũng thấy rõ gương mặt. Mắt cô bé điên dại, khóa thẳng hướng Mặt Chuột. Tay cô bé nâng lên, và tôi nghe trong không gian tiếng rên gào xé họng. Gã gặp cô bé nửa đường tới cánh đồng. Nhẹ nhàng, gã Mặt chuột từ từ rút khẩu súng lục nấp dưới tấm áo, bình tĩnh bắn chính giữa hai mắt bé gái vô tội.

    -Hết-​

    Trong phần sau của World War Z, chúng ta sẽ có cơ hội tiếp tục hành trình của nữ quân nhân Nga trên miền Ossetia hẻo lánh ẩn chứa những mối nguy hiểm tiềm tàng từ zombie.


Share This Page

Tin mới nhất