Có những câu chuyện được bắt đầu bằng những điều hết sức bất ngờ, đôi khi bạn không cần phải là người đầu tiên, mà hãy là người cuối cùng đứng lại bên một người, biết đâu đó sẽ chính là một nửa mà bạn đang mất công tìm kiếm lâu nay..
Tôi cá là game thủ nào cũng từng trải qua những lần nói dối như vậy thôi. Sẽ không cần phải quá áy náy vì những điều đó nếu bạn vẫn giữ được mọi thứ cân bằng trong khuôn khổ.
Nếu bạn đang yêu một anh chàng game thủ và bạn thật sự không muốn đánh mất tình yêu của mình, thì đừng vì những lý do giận dỗi quá nhỏ nhặt mà chia tay họ nhé.
Hôm nay, chàng trai của tôi sẽ tiến hành ca phẫu thuật đầu tiên. Lời tôi muốn động viên anh ấy rằng: “Anh ơi, mau khỏe lại, chúng mình cùng chơi game tiếp nhé!”.
Bởi chẳng ai là thuộc về ai cả, trừ khi người ta tự nguyện điều đó vì bạn. Cũng giống như, cái gì của mình thì nhất định sẽ là của mình vậy, còn nếu đã không phải, thì dù cho có cố gắng gấp mười mươi đi nữa, cũng sẽ mãi chỉ là một trò chơi rượt đuổi!
Em cũng tôn trọng sở thích của anh cũng như anh tôn trọng những sở thích trẻ con của em vậy. Chỉ là em muốn, anh dành một góc cho game thôi, còn lại tất cả cho em. Anh sẽ làm được chứ?
Đêm giáng sinh, lũ bạn tấp nập rủ nhau đi lượn lờ phố xá, đón không khí của đêm Noel. Còn tôi vẫn ngồi đây, bận rộn với đống game đang cày dở, vờ như xung quanh chẳng có gì đặc biệt xảy ra. Các bạn ạ, mình đang bận lắm, bận lắm đấy!
Cảm giác yêu xa bao giờ cũng để lại cho chúng ta những lo lắng, những hoài nghi về cả hai. Vậy tại sao bạn không thử những cách dưới đây để luôn "hâm nóng" tình yêu của mình nhỉ?
Thực tại, dù rằng có những lúc ta cảm thấy mệt mỏi, bế tắc, thậm chí là ghét bỏ, nó vẫn là những thứ hiện hữu đáng trân trọng nhất. Những giấc mơ dù đẹp, một lúc nào đấy ta vẫn cần tỉnh lại…
Hẳn là giờ nếu chơi một tựa game nào đó với bản nhạc nền từ phim “Bản tình ca mùa đông” thì sẽ hợp tâm trạng lắm - với những chàng trai mùa đông. Nhưng như thế thì thật buồn. Mà chơi game, vốn người ta lại muốn thoát ra khỏi tất tần tật những cái sự buồn đó…
Quen ở một mình nhưng lại sợ cảm giác cô đơn. Cần một người bên cạnh nhưng lại lười trao nhận những yêu thương. Vậy nên cứ mãi hoang hoải mãi với câu hỏi rằng “Lạnh rồi, ta đã sẵn sàng để yêu?”.
Đôi khi cứ mải tìm nơi trốn cho thật kỹ mà người ta quên mất rằng, trò chơi trốn tìm, cái luật của nó đâu phải cứ không bị tìm ra sẽ trở thành người chiến thắng.
Hẹn hò với một chàng game thủ ư? Cứ tưởng tượng tới cái cảnh, miệng hắn nói chuyện với mình nhưng mắt và tay thì cứ bám rịt lấy cái màn hình điện thoại là mình đã thấy hãi lắm rồi. Còn đâu là sự lãng mạn của một câu chuyện tình yêu ngọt ngào mà mình vẫn thường mơ mộng đến chứ.
Ngày 20/11, lại nhớ về bà, nhớ về những ngày trẻ trâu và ngốc xít, muốn được một lần bà la mắng vì cái tội học trước quên sau, muốn được một lần nữa reo hò vui mừng háo hức cầm trên tay bài kiểm tra điểm 9, điểm 10, chạy về nhà và bảo: “Bà ơi, con cố gắng rồi!”.