Có thể là những nỗi nhớ dễ dàng gọi tên, hoặc cũng có thể chẳng biết nên gọi nó là gì. Nhưng mặc kệ là cảm xúc gì đi nữa, chỉ biết rằng, những lúc đó, tôi thường mò mẫm tìm đến game như một thói quen.
Suốt những năm tháng cuộc đời, ai trong chúng ta cũng khao khát tìm được cho mình những bến đỗ mang tên “HẠNH PHÚC”. Chỉ là hạnh phúc của mỗi người mỗi khác…
Đã có thời điểm, tôi cũng dành quá nhiều thời gian để chăm chút cho nhân vật game của mình đến mức chẳng còn thời gian để chăm sóc cho chính tâm hồn mình.
Ôm lấy chính cái sự cô đơn ấy của mình để mà hẹn hò, hò hẹn. Như thể ngồi café một mình, đọc tiểu thuyết ngôn tình, cày game thâu đêm, hay post và share những stautus thật buồn.
Chính sự quan tâm, yêu thương, chia sẻ từ những người bạn mà em cho là thật sự hiểu và hợp với mình ở cái thế giới ảo đấy, đủ chân thành để không cho phép em nghi ngờ vào những tình bạn ấy nữa.
Thật khó để trở thành người thứ 3 để xen vào chuyện tình yêu của người khác, và có lẽ sẽ làm anh khó xử nhiều lắm. Nhưng nếu không nói ra, em sẽ cảm thấy dằn vặt và có lỗi với tình cảm của mình thật nhiều. Thế nên, dù vẫn biết anh đã có một nửa của mình rồi, em vẫn quyết định nói ra tình cảm của mình dành cho anh như vậy đấy!