Năm nay, cuộc thi Miss Audition Mobile chính thức diễn ra từ ngày 3/9/2015. Mới gần chục ngày triển khai, ban tổ chức cuộc thi đã nhận được trên 100 bộ ảnh của các “bông hồng” xinh đẹp trong cộng đồng game Audition Mobile trên khắp cả 3 miền, và cả không ít các nữ game thủ người Việt đang sinh sống ở nước ngoài.
Sự việc bùng phát rạng sáng nay 7/9 tại Group Cộng đồng chơi Tiếu Ngạo Giang Hồ Mobile Việt Nam, sau khi nhiều người nghi ngờ Nhà phát hành (NPH) đã cài cắm GM trong sự kiện đua Top nhận quà .
Có thể em sẽ thiệt thòi nhiều hơn những cô gái khác, và chắc chắn mình sẽ chẳng bao giờ hoàn toàn tâm đầu ý hợp trong mọi chuyện, chỉ mong rằng chúng ta có thể chấp nhận và chia sẻ cùng nhau, như nửa kia chính là một phần còn lại trong cuộc sống của mình vậy.
Đâu đó trong cuộc sống của tôi, của bạn, vẫn có vô vàn những con người trẻ tuổi, nguyện dành tình yêu trong trái tim trẻ hừng hực của mình cho Tổ quốc.
Chẳng còn mấy ngày nữa bạn bè nhập học. Cái nô nức, tươi vui ngập tràn ấy chỉ khiến lòng con thêm trĩu nặng với mớ tâm trạng ngổn ngang và hỗn độn của riêng mình...
Dần dà, lớn lên, ngoài 20 tuổi đời, chưa đủ để được gọi là trưởng thành, nhưng cũng đủ để những đạo nghĩa dần trở nên tường minh và sáng rõ. Tôi vẫn nhớ về những mùa Vu lan đã qua như là dịp để con người ta bày tỏ đức nhân, sự hướng thiện của mình như thế.
Game là thế giới ảo, nơi mà chẳng biết ta là ai, là gì, hay như thế nào, nên mọi cảm xúc tưởng chừng như dễ dàng trao và nhận một cách không tính toán, không phán xét, không ngại ngần giữa những con người xa lạ.
Yêu game, không giống như yêu một cô gái. Nó là một thứ tình yêu rất đặc biệt… Yêu game, chỉ đơn giản, vì mình thấy một phần cuộc sống của mình ở trong đó.
Những chàng trai game thủ là những cậu bé vô cùng giản đơn. Cứ từ anh mà suy ra thôi, yêu là yêu, ghét là ghét, không thích là không thích. Với anh, mọi thứ đều luôn phải rạch ròi như thắng – thua trong một tựa game vậy.
Tôi chợt nhận ra rằng, ngoài cái thế giới ảo trong game ra, còn một nơi tôi có thể sống trọn những phút giây yên bình, thanh thản nhất – đó là quê nội!